Chênh vênh
Nắng vàng. Gió nhẹ. Chiều nay không có những cơn mưa. Nhưng tâm hồn nó bỗng ẩm ướt lạ thường. Nghĩ về những điều trước mắt. Những điều xa xôi. Và cả những điều đã xảy ra rồi. Nó thấy chênh vênh lạ thường. Đôi chân chững lại. Đôi bàn tay cố víu vào một cái gì đó. Nhìn quanh chỉ có đất trời, mây và gió. Nó thấy mình bé nhỏ biết bao... Em thấy chênh vênh giữa dòng đời tấp nập C huyện người Những người xung quanh nó. Họ hay kể cho nó nghe về những câu chuyện thường ngày. Phần vì nó là đứa biết lắng nghe. Phần vì cái mặt nó có đủ độ trust để người ta trải lòng mà chả bao giờ lo lắng. Rồi sự nhí nhảnh và nụ cười của nó giúp họ vui sống sau bao muộn phiền. Cô bạn nó. Thân. Thân lắm. Lặn lội bươn trải ở Hà Nội cũng hơn 1 năm. Nhớ hồi 2 đứa khăn gói quả mướp chân ướt chân ráo đến thành phố xa lạ này. Mơ hồ. Lạ lẫm. Và đầy ngáo ngơ. Mỗi người mang trong mình một mộng ước riêng. Cô ấy làm thuê hết chỗ này đến chỗ kia. Số lần nghỉ việc còn nhiều hơn số lần Chí Phèo rạch ...