Viết về những gì em đang nghĩ...
Việc quá nhiều cảm xúc hỗn độn ập đến trong 1 ngày em đã từng trải qua rồi. Nhưng nó chưa bao giờ giống với ngày hôm qua - 18-10-2015
Em thấy anh thật khác. Ừ. Em đúng là người hay quên. Cũng k hẳn là em quên, mà là em ngượng chưa hát cho anh nghe thôi. Cách anh nói chuyện với em ngày hôm đó thật lạ. Khiến em không yên tâm chút nào. Anh biết không. Dẫu Bi đi làm tóc về. Đọc tin nhắn của anh. Em vừa bất ngờ. Vui mừng. Hồi hộp. Xen lẫn cả lo lắng... Tại sao anh không kiên nhẫn hơn mà cứ giục em vậy?
Mình đã quen nhau như thế nào nhỉ? À đúng rồi. Có lần anh đăng stt lên Cộng đồng.. là có seo nữ nào chưa có người yêu không kb làm quen đi. Hí hí. Em mạnh mẽ vô cmt và chúng ta trở thành bạn bè từ đó. Em hay nói chuyện với anh. Hay kể cho anh đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Thậm chí cả bí mật cuộc đời mình "Sợ ma" em cũng kể cho anh rồi :)) Cảm giác gần gũi, chia sẻ, dãi bày... khiến em nghĩ về anh nhiều hơn...
Tất cả mọi thứ về anh. Nó được em vẽ ra trong trí tưởng tượng. Người con trai gầy gầy. Có vẻ ít nói và hay trọc em. Và có điều gì đó rất... thật. Anh và em có vẻ cũng giống nhau đấy. Em luôn làm những gì mình thích. Chưa bao giờ. Mà có thì cũng ít lắm. Em nghe người khác nói và làm theo điều họ thích. Em không quen với điều đó. Cũng không phải em không quan tâm cảm xúc của anh. Thi thoảng em ngoan ngoan nghe anh nói 1 cái gì đó nên như nào. Cũng là em đang cố gắng đấy :))
Lan man quá. Em đi thẳng vào vấn đề nhé. Anh bảo là... Và anh muốn nghe câu trả lời của em. Em rất vui. Em đã nằm nghe đi nghe lại cái bài "Vì chính em thôi" rồi tưởng tượng ra 1 ... đám cưới. Nghe có vẻ buồn cười. Nhưng đó là sự thật. Em đang nghĩ:
- Thậm chí em còn chưa 1 lần gặp gỡ anh. Em thậm chí còn chưa biết cuộc sống của anh hiện tại ntn. Con người. Gia đình. Và tất thảy mọi thứ khác... Ôi mơ hồ
- Em sẽ vào SG ư? Em chưa bh đi xa như vậy. Vào đó rồi em sẽ ít dc về thăm gia đình... Ở bên anh em sẽ vượt qua điều đó như thế nào? Em sẽ làm gì? Em rồi sẽ chỉ có anh làm chỗ dựa. Em phải làm sao mỗi khi cơm chẳng ngọt, canh chẳng lành? Em không muốn thừa nhận nhưng thực sự là em sợ đấy. Sao nói đến đây em cứ thấy mình bé đi. Bé tí lại. Chẳng giống em gì :((
- Gì nữa nhỉ... Nhiều lắm... Em cũng có tình cảm với anh mà...
Em không biết mình nên làm ntn lúc này. Phải làm như thế nào nhỉ :(
Em thấy anh thật khác. Ừ. Em đúng là người hay quên. Cũng k hẳn là em quên, mà là em ngượng chưa hát cho anh nghe thôi. Cách anh nói chuyện với em ngày hôm đó thật lạ. Khiến em không yên tâm chút nào. Anh biết không. Dẫu Bi đi làm tóc về. Đọc tin nhắn của anh. Em vừa bất ngờ. Vui mừng. Hồi hộp. Xen lẫn cả lo lắng... Tại sao anh không kiên nhẫn hơn mà cứ giục em vậy?
Mình đã quen nhau như thế nào nhỉ? À đúng rồi. Có lần anh đăng stt lên Cộng đồng.. là có seo nữ nào chưa có người yêu không kb làm quen đi. Hí hí. Em mạnh mẽ vô cmt và chúng ta trở thành bạn bè từ đó. Em hay nói chuyện với anh. Hay kể cho anh đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Thậm chí cả bí mật cuộc đời mình "Sợ ma" em cũng kể cho anh rồi :)) Cảm giác gần gũi, chia sẻ, dãi bày... khiến em nghĩ về anh nhiều hơn...
Tất cả mọi thứ về anh. Nó được em vẽ ra trong trí tưởng tượng. Người con trai gầy gầy. Có vẻ ít nói và hay trọc em. Và có điều gì đó rất... thật. Anh và em có vẻ cũng giống nhau đấy. Em luôn làm những gì mình thích. Chưa bao giờ. Mà có thì cũng ít lắm. Em nghe người khác nói và làm theo điều họ thích. Em không quen với điều đó. Cũng không phải em không quan tâm cảm xúc của anh. Thi thoảng em ngoan ngoan nghe anh nói 1 cái gì đó nên như nào. Cũng là em đang cố gắng đấy :))
Lan man quá. Em đi thẳng vào vấn đề nhé. Anh bảo là... Và anh muốn nghe câu trả lời của em. Em rất vui. Em đã nằm nghe đi nghe lại cái bài "Vì chính em thôi" rồi tưởng tượng ra 1 ... đám cưới. Nghe có vẻ buồn cười. Nhưng đó là sự thật. Em đang nghĩ:
- Thậm chí em còn chưa 1 lần gặp gỡ anh. Em thậm chí còn chưa biết cuộc sống của anh hiện tại ntn. Con người. Gia đình. Và tất thảy mọi thứ khác... Ôi mơ hồ
- Em sẽ vào SG ư? Em chưa bh đi xa như vậy. Vào đó rồi em sẽ ít dc về thăm gia đình... Ở bên anh em sẽ vượt qua điều đó như thế nào? Em sẽ làm gì? Em rồi sẽ chỉ có anh làm chỗ dựa. Em phải làm sao mỗi khi cơm chẳng ngọt, canh chẳng lành? Em không muốn thừa nhận nhưng thực sự là em sợ đấy. Sao nói đến đây em cứ thấy mình bé đi. Bé tí lại. Chẳng giống em gì :((
- Gì nữa nhỉ... Nhiều lắm... Em cũng có tình cảm với anh mà...
Em không biết mình nên làm ntn lúc này. Phải làm như thế nào nhỉ :(
Nhận xét
Đăng nhận xét